Thèm bánh mì xăng uých với rong biển và pho mát không? Nó là món snack tuyệt ngon và là thuốc chữa say rượu và kích thích tình dục.

Không có gì ngạc nhiên khi vua tảo bẹ của nước Anh nói ông khai thác một mặt hàng thành công ở bờ biển.

Viết bỡi Alice Azania Jarvis

H.V.M dịch

Đó là sáng thứ hai trên bán đảo Lizard của Cornwall và gió đang thổi mạnh vào đỉnh của những vách đá. Bầu trời xám xịt, mặt biển đen sì và sóng đang vỗ mạnh vào bờ.
Bãi biển trống trơn, ngoại trừ tôi và một người nữa, đang dò dẫm qua những tảng đá để tiến về phía thủy triều đang rút dần.
Ông Rory MacPhee quay về phía tôi và nói lớn: “Nhìn kìa! Tảo dun đỏ, đẹp quá”. Ông ném một nắm đầy tảo màu nâu lên không trung. “Đến nếm thử đi! Ngon lắm. Nhìn nó tỏa sáng kìa, như mặt trời vậy”.

Thu hoạch rong biển ở bán đảo Lizard

Tảo dun là loài rong biển ăn được có lá lược màu đỏ sáng. Ông Rory rất thích rong biển. Ông chắc chắn là người theo trường phái Phúc Âm với loại thực phẩm này.
Cao, rám nắng, gương mặt có nhiều râu ria mọc lổm chổm, người cựu luật sư góa vợ 56 tuổi tin tằng tảo ở xung quanh bờ biển Cornwall là một loại ‘thực phẩm kỳ diệu’ và tất cả chúng ta nên ăn chúng.
Ông nói ông ‘có mọi quyển sách viết về rong biển – tất cả là mười cuốn” và, cũng như hái tươi từ biển, ông rắc tảo khô lên mọi món ăn từ trứng chiên cho đến bánh mì xăng uých.
Vài tháng trước, ông Rory trở thành người đầu tiên ở Vương Quốc Anh được phép của Crown Estate thu hoạch và bán rong biển thương mại. Ông bán sản phẩm của mình, được làm khô và xông khói trong gỗ sồi ở các chợ thực phẩm khắp nước.

Ông Rory MacPhee

Trên tất cả, ông có sứ mệnh biến đổi những người khác thưởng thức niềm vui thu hoạch rong biển và biến Cornwall thành ‘Thủ đô rong biển thế giới’. Đó là tại sao, trong một buổi sáng tháng mười một đầy gió, tôi tập tễnh đi theo ông khi ông nhanh nhẹn nhảy qua hết tảng đá này đến tảng đá khác.
Trên tay phải ông là một con dao làm cá khổng lồ, tay trái là một mớ tảo dun đỏ mà ông cắt ra từ cái ao đá. Lạnh và nhớt, tảo dun đỏ có kết cấu như cao su và vị cay cay. Nó hơi giống loại rau thơm radicchio mằn mặn. “Ngon” – mô tả của ông Rory – có thể là nói hơi quá, nhưng ông không đơn độc về xúc cảm này.
Người Nhật đã sử dụng rong biển trong món sushi hơn 10.000 năm nay, và một loại bánh ăn sáng truyền thống của Xứ Wales làm từ rong biển ở bờ biển Pembrokeshire. Heston Blumenthal đã bán món rong biển với hàu ở nhà hàng Fat Duck của ông ở Berkshire.
Giàu kẽm, can-xi, sắt, amino a-xít và vitamin A, rong biển đặc biệt bổ dưỡng. Theo một nghiên cứu mới đây, nó còn giúp hấp thu mỡ của cơ thể.

Món snack ngon: Rong biển chưa được ưa chuộng ở Anh, nhưng ở Nhật nó là một thành phần thông thường trong thực phẩm, đặc biệt là trong món sushi.

“Tôi ăn 30 đến 40 gram rong biển khô một ngày”, ông Rory nói. “Thỉnh thoảng tôi nấu nước gồm quế, gừng, chanh và rong biển. Nó giã rượu rất tốt, cùng một ngụm whisky. Và nó được bán như thuốc kích thích tình dục ở Barbados”.
“Tất cả là nhờ kẽm – nó rất giống như khi bạn ăn hàu! Tôi cảm thấy khỏe khi ăn nó”.
Sự mê đắm của ông Rory bắt đầu cách đây ba năm. Ông từ bỏ ngành luật và bắt đầu giảng dạy quản lý môi trường biển ở Trường Biển Falmouth. Một học sinh mang đến cho ông một mẫu rong biển kỳ quặc và nhờ ông nhận diện.
“Tôi thật xấu hổ nói là tôi không biết. Tôi nhận ra là tất cả chúng ta có tất cả những gì mình cần ở ngay bờ biển này nhưng chúng ta không biết.
Ngay lập tức ông Rory dành hết thời gian cuối tuần của mình vào nghiên cứu rong biển, nghiền ngẫm hết những tạp chí khoa học và sách dạy nấu ăn. “Và khi đó nó hoàn toàn thuyết phục được tôi: Chúng ta có nguồn lợi tự nhiên tuyệt vời này. Nó giống như đánh cá – hoàn toàn là một dòng lợi tức mới”.
Vì thế ông xin giấy phép thu hoạch từ Crown Estate, vốn sở hữu phần lớn bờ biển Anh. Về mặt luật pháp, bất cứ người nào cũng có thể khai thác cho chính họ từ môi trường tự nhiên, nhưng để bán rong biển, ông Rory cần phải có giấy phép chính thức.

Ông Rory xem khai thác rong biển giống như đánh cá.

Giấy phép của ông gồm mười dặm đường bờ biển ở bán đảo Lizard từ Lowland Point, gần Coverack tới Enys Head, gần Cadgwith.
Ông khai thác hai lần một tháng, mỗi lần năm ngày, trong thời kỳ ‘thủy triều thấp” , khi thủy triều rút xuống xa bờ nhất (thường từ lúc trăng non đến trăng tròn) và hai dặm vuông đáy biển lộ ra, với những ao đá và vũng nước nhỏ đầy rong biển.
Khi rong biển lộ ra, ông Rory thức dậy từ hừng đông, dù trời mưa hay nắng, và lái chiếc xe tải Peugeot trắng bạc màu cách 18 dặm từ nhà ông ở Falmouth để thu hoạch càng nhiều càng tốt.
Cũng như rong dun đỏ, ông Rory khuyên dùng loại rong dun tiêu, loại này trông giống một loại rêu có màu đỏ tía và, theo ông Rory, “rất ngon với món bánh mì xăng uých pho mát”.
Món mì spaghetti biển với rong tua xanh, dài là thành phần đồng hành hoàn hảo với động vật có vỏ. Tảo va-rết răng cưa xanh ô liu, sần sùi rất ngon khi được nấu với bơ.
Và cuối cùng là tảo bẹ – một loại màu nâu dài thường quấn quanh chân bạn khi bạn đi bơi.
“Tảo bẹ rất hoàn hảo!”, ông Rory khẳng định, với tất cả nhiệt huyết của một người đàn ông đang yêu, cầm một cuộn lớn loài tảo màu nâu này. “Bạn phải phơi khô nó. Trộn nó với bơ và cho nó lên cá, ví dụ như cá minh thái. Hoặc nó cũng rất thích hợp trong nước xốt tarta”.
Tôi hy vọng là ông đúng và tảo bẹ đáng giá với những nỗ lực vì nó. Bỡi vì, điều này là chắc chắn, khai thác tảo bẹ là công việc rất khó nhọc, trơn nhớt và không vui vẻ chút nào. “Coi chừng!” thỉnh thoảng ông Rory hét lên. “Từng có một lần tôi trượt ngã xuống nước và bất tỉnh. Tôi tỉnh lại vài giờ sau và tôi thấy mình thật ngốc nghếch”.

Ngoài tính chất loại bỏ mỡ theo lời đồn, rong biển chứa rất nhiều kẽm, can-xi và sắt.

Sau khi khai thác, ông Rory phơi khô ở bãi biển trước khi mang về nhà để xay thành bột mịn và đóng gói nó trong các ống tuýp kiểu thí nghiệm 50 gram.
Mỗi ống này sẽ tồn tại được trong tủ bảo quản tới hai năm. Vào một ngày thuận lợi, ông có thể thu được hai hay ba ký rong biển khô, mỗi ký ông có thể bán được 200 bảng cho những cữa hàng thuốc địa phương hay các festival thực phẩm.
Lúc này ông Rory sử dụng thu nhập từ rong biển vào việc đóng tàu và đồ gỗ, nhưng ông tin rằng một khi nước Anh thức tỉnh với sự vinh quang của rong biển, sẽ có nhiều tiền được tạo ra.
Sự nhiệt tình của ông Rory có tính lây lan – mặc dù vậy, nhìn mớ rong biển lộn xộn mà chúng tôi thu hoạch được vào buổi sáng đó, tôi chưa tin rong biển là một thành phần nấu nướng cần phải có.
Cho tới khi, đó là, ông Rory lấy ra một lọ nhỏ rong biển khô. Lại là tảo dun đỏ – mặt dù nó không giống chút nào với loại cồng kềnh ướt nhẹp mà tôi ăn lúc trước. “Chỉ nhúng ngón tay vào đó”, ông hướng dẫn tôi.
Tôi làm như vậy, và rút ngón tay ra với một ít bột màu xanh hơi đen. Nó có mùi tanh và rất giống chè xanh. Tôi ngập ngừng đưa nó vào lưỡi.
Đó là một phát hiện mới – thơm thơm, trần tục, có vị kim loại và mằn mặn . Nó rất giống với nước miso – và, một chút của nó sẽ rất ngon khi trộn với bơ và cho vào cá. Hoặc rắc nó lên món salad, món xào, hoặc cả rau củ nướng.
“Ngon chứ?” ông Rory hỏi. “Và hãy nghĩ tới những gì mà bạn có thể phát triển: tương ớt rong biển, rượu rong biển … và họ dùng rong biển trong mỹ phẩm nữa, bạn biết đấy”.
“Kem cạo râu rong biển, sữa tắm rong biển … Bột rong biển của tôi chỉ là sự bắt đầu. Rong biển là tương lai”.
Nghe có vẻ điên rồ, nhưng bạn biết điều gì có thể xảy ra? Tôi nghĩ ông đang thực hiện được một vài điều – đặc biệt nếu ông bán nó làm thuốc chữa say rượu hay thuốc kích thích tình dục.

Rong biển: Rau của đại dương (kỳ 1)
(Kỳ 2)
(Kỳ 3)

Leave a comment

  • Biển và Người

    Bienvanguoi.wordpress.com 2011-2017 All Rights Reserved

    Founder: Ha Vinh Minh, Editor-in-chief: Doan Hoa